[Suy Ngẫm] Câu chuyện : VƯƠNG QUỐC MẤT TRÍ
Có một ông thầy phù thuỷ rất cao tay, vì muốn tiêu diệt vương quốc nọ, đã đổ một loại thuốc độc quỷ diệu vào nguồn nước mà tất cả dân chúng đều lấy nước uống từ đó. Chỉ cần một ai đó uống phải một ngụm nước này là anh ta mất trí liền.
Sáng hôm sau, tất cả dân chúng đều uống nước từ nguồn nước này và tất cả, không sót một ai, đều bị mất trí, trừ nhà vua có giếng nước riêng của mình, chỉ dành cho ngài và hoàng gia, và cái giếng này nằm ở một nơi mà thầy phù thuỷ kia không thể mò đến được.
Quá đỗi lo lắng, nhà vua vì muốn kêu gọi thần dân tuân thủ luật lệ, đã ban bố hàng loạt sắc lệnh về các biện pháp an ninh và bảo vệ sức khoẻ, nhưng đội ngũ cảnh sát và thanh tra đã uống thứ nước bị đầu độc cho nên coi những quyết định của nhà vua là phi lý, họ nhất quyết dù có thế nào cũng không thực thi chúng.
Khi toàn vương quốc được biết về các sắc lệnh của nhà vua thì tất cả đều cho rằng vị hoàng đế của họ đã mất trí mất rồi nên bây giờ mới đưa ra những sắc lệnh vô lý đến vậy. Thế là họ hò hét kéo đến cung điện và đòi nhà vua phải thoái vị.
Quá tuyệt vọng, nhà vua định gỡ bỏ vương miện. Nhưng hoàng hậu ngăn lại và nói: Chúng ta hãy thử đến nguồn nước và cũng uống nước ở đó. Như thế thì chúng ta cũng sẽ giống như bọn họ.
Và họ đã làm đúng như thế. Nhà vua và hoàng hậu uống nước từ nguồn nước điên và liền nói năng nhăng cuội. Ngay lập tức, các thần dân của họ rút lại những đòi hỏi của mình: Nếu bây giờ nhà vua đã thể hiện sự anh minh đến thế, thì hà cớ gì lại không cho ông ta tiếp tục trị vì đất nước?
Vương quốc trở lại thanh bình, bất chấp việc cư dân của nó xử sự tuyệt nhiên chẳng giống gì với những người ở nước láng giềng. Và nhà vua đã có thể cai trị đến cuối đời.
***
Sáng hôm sau, tất cả dân chúng đều uống nước từ nguồn nước này và tất cả, không sót một ai, đều bị mất trí, trừ nhà vua có giếng nước riêng của mình, chỉ dành cho ngài và hoàng gia, và cái giếng này nằm ở một nơi mà thầy phù thuỷ kia không thể mò đến được.
Quá đỗi lo lắng, nhà vua vì muốn kêu gọi thần dân tuân thủ luật lệ, đã ban bố hàng loạt sắc lệnh về các biện pháp an ninh và bảo vệ sức khoẻ, nhưng đội ngũ cảnh sát và thanh tra đã uống thứ nước bị đầu độc cho nên coi những quyết định của nhà vua là phi lý, họ nhất quyết dù có thế nào cũng không thực thi chúng.
Khi toàn vương quốc được biết về các sắc lệnh của nhà vua thì tất cả đều cho rằng vị hoàng đế của họ đã mất trí mất rồi nên bây giờ mới đưa ra những sắc lệnh vô lý đến vậy. Thế là họ hò hét kéo đến cung điện và đòi nhà vua phải thoái vị.
Quá tuyệt vọng, nhà vua định gỡ bỏ vương miện. Nhưng hoàng hậu ngăn lại và nói: Chúng ta hãy thử đến nguồn nước và cũng uống nước ở đó. Như thế thì chúng ta cũng sẽ giống như bọn họ.
Và họ đã làm đúng như thế. Nhà vua và hoàng hậu uống nước từ nguồn nước điên và liền nói năng nhăng cuội. Ngay lập tức, các thần dân của họ rút lại những đòi hỏi của mình: Nếu bây giờ nhà vua đã thể hiện sự anh minh đến thế, thì hà cớ gì lại không cho ông ta tiếp tục trị vì đất nước?
Vương quốc trở lại thanh bình, bất chấp việc cư dân của nó xử sự tuyệt nhiên chẳng giống gì với những người ở nước láng giềng. Và nhà vua đã có thể cai trị đến cuối đời.