Showing posts with label Bí quyết kinh doanh. Show all posts

Bài toán khó. Kinh doanh gì để thoát nghèo ở Sài Gòn???

Tôi đã mất hàng năm trời suy nghĩ kinh doanh cà phê hay môi giới bất động sản? Nghề môi giới có vẻ phù hợp với tôi vì vốn ít, nhưng lại thấy mặc cảm với việc sẽ bị xã hội gọi là "cò đất". (Lê Minh)
Tôi sinh ra ở một tỉnh lẻ,  nhà có điều kiện bình thường. Tới Sài Gòn và thi đậu Đại học Kinh tế năm 2002, do không được định hướng và bản thân chưa biết mình thích gì, mạnh yếu ở điểm nào, nên tôi chỉ biết đăng ký vào một ngành nghe tên có vẻ “kêu kêu” và học.
Bí quyết kinh doanh, thoát nghèo ở Sài Gòn, kinh doanh ở sài gòn, dân SÀI gÒN kinh doanh gì, làm giàu ở thành phố

Mọi thứ cứ tiếp diễn một cách bình thường, tôi học rồi ra trường với tấm bằng trung bình khá, kỹ năng yếu, trình độ tiếng Anh kém.

Sau khi ra trường 4 tháng, tôi cưới vợ, vốn là mối tình đầu thời đại học. Tôi cũng xin vào làm nhân viên kinh doanh cho một công ty. Vào làm được khoảng 3 tháng thì công ty gần như phá sản, nhân viên nghỉ việc gần hết, tôi cũng nghỉ luôn.

Trong thời gian này vợ tôi mang thai và ở nhà. Cuộc sống đi thuê nhà ở thành phố với chúng tôi lúc đó khá vất vả. Năm 2007 là thời điểm thị trường chứng khoán rất sôi động, người người lao vào đầu tư với hy vọng làm giàu nhanh, trong số đó có tôi.

Tôi lao vào đầu tư mà gần như không biết gì về tài chính, vừa làm vừa mò mẫm, hỏi những người đi trước tại sàn. Lúc được lúc mất, tôi đã bắt đầu hiểu thế nào là đầu tư và bắt đầu nghiện nó.

Bỏ đi làm và ngồi bám sàn cả ngày, tôi đã vay ngân hàng 100 triệu để đầu tư.  Mặc dù nghiện chứng khoán nhưng thực ra tôi vẫn gần như một tay mơ, ra quyết định hoàn toàn theo cảm tính. Và điều gì đến đã đến, do không hiểu biết tôi đã đầu tư vào đúng lúc thị trường lên đỉnh nên khi thị trường lao dốc tôi đã lãnh đủ cho sự ngờ nghệch của mình.

Tôi thua lỗ tới 70% vốn đi vay. Với hoàn cảnh lúc đó, tôi đã phải xin bán đất ở quê để trả nợ ngân hàng. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh mẹ tôi một lần đạp xe mang tiền xuống xã để nộp tiền lãi vay ngân hàng cho tôi. Thật đau đớn, xót xa và xấu hổ.

Sau vụ đó, tôi lại xin làm nhân viên kinh doanh cho một số công ty, nhưng cũng không làm được bao lâu vì tôi khó hòa nhập, cộng thêm bản tính lúc nào cũng muốn làm chủ, muốn giàu nhanh, không muốn làm thuê cho ai.

Trong thời gian đó tôi vẫn còn chút tiền đầu tư trên thị trường chứng khoán và tự đứng ra kinh doanh riêng trong hai lĩnh vực. Cho đến giờ tôi chỉ còn kinh doanh trong một lĩnh vực tại một cửa hàng và với một nhân viên bán hàng duy nhất. Sau khi trừ đi tất cả các chi phí, mỗi tháng tôi chỉ còn dư khoảng 6 triệu đồng. Và đó cũng là nguồn thu nhập duy nhất của tôi lúc này.

Hiện giờ đa số bạn bè cùng lớp đã ổn định, trong khi tôi vẫn đang lông bông chưa có định hướng rõ ràng. Sau 7 năm ra trường, tôi có kinh nghiệm đi làm nhân viên kinh doanh tổng cộng ở 6 công ty với chỉ khoảng 7 tháng làm việc. Hiện tại và nhiều thời gian trước nữa, tôi cứ ngồi ở các quán cà phê suy nghĩ về hướng đi, về nghề nghiệp phù hợp với bản thân để có thể định hướng rõ ràng và hành động thay đổi thực sự.

Nhưng đã hàng năm trời trôi qua, ngày này qua ngày khác, tôi vẫn luẩn quẩn ở các quán cà phê cả ngày để suy nghĩ mà vẫn chưa quyết đoán tìm được hướng đi nghề nghiệp phù hợp cho mình. Giờ đây tôi vẫn đắn đo suy tính nên kinh doanh cà phê hay môi giới bất động sản? Nghề môi giới bất động sản phù hợp với tôi vì vốn ít, nhưng tôi lại mặc cảm với việc sẽ bị xã hội gọi là "cò đất".

Tôi cũng muốn đi chuyên sâu về nghề sales (học cao học) hay học tiếng Anh để sau này làm giáo viên cho các trung tâm (mặc dù hiện tại trình độ tiếng Anh của tôi đang rất tệ). Tôi muốn mình thực sự giỏi chuyên môn một nghề nào đó để trở thành nghề nghiệp chính đảm bảo cuộc sống.

Tôi đang rất bế tắc, thiếu quyết đoán, và có lẽ tôi đang phải trả giá vì điều đó và ngày càng tụt hậu lại so với bạn bè cùng trang lứa. Rất mong bạn đọc cho tôi những lời khuyên để tôi có thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn này và có thể sớm tạo dựng được công việc ổn định lo cho gia đình.
Theo: http://kinhdoanh.vnexpress.net/

[Suy Ngẫm] Câu chuyện : 1 tờ vé số

(truyenngan.com.vn) "Nếu.... thì hôm nay mình lấy gì mua thức ăn?......Hay là.... Mặc kệ bà ta đi...!". Nhưng rồi anh lại phân vân! Anh không đành lòng!

***

Chua xót nhìn vào chiếc ví đã sứt gần hết những đường chỉ may qua quýt cợt nhả chạy trên lớp da dởm đã bạc màu:

- Chỉ còn mười ngàn! – anh thở dài, đưa đôi mắt đong đầy sự thất vọng rảo quanh một vòng rồi dừng lại ở cửa hàng rau, ái ngại "Mua gì đây trời? Thôi đành mua rau vậy!" và rồi anh quyết định:

- Bán cho em năm ngàn cà chua và năm ngàn cải bẹ xanh đi cô! Nhờ cô đùm bọc hộ con rồi lát nữa khi quay về con ghé lấy rồi trả tiền luôn thể!

- Rồi cưng! Người bán rau đáp lại.
Chua xót nhìn vào chiếc ví đã sứt gần hết những đường chỉ may qua quýt cợt nhả chạy trên lớp da dởm đã bạc màu:

- Chỉ còn mười ngàn! – anh thở dài, đưa đôi mắt đong đầy sự thất vọng rảo quanh một vòng rồi dừng lại ở cửa hàng rau, ái ngại "Mua gì đây trời? Thôi đành mua rau vậy!" và rồi anh quyết định:

- Bán cho em năm ngàn cà chua và năm ngàn cải bẹ xanh đi cô! Nhờ cô đùm bọc hộ con rồi lát nữa khi quay về con ghé lấy rồi trả tiền luôn thể!

- Rồi cưng! Người bán rau đáp lại.

1 tờ vé số, Truyện ngắn hay nhất 2014, Truyen ngan hay, Truyện ngắn triết ký sống, Bí quyết kinh doanh, Truyện dạy làm người, Suy Ngẫm


Dứt lời chàng trai sinh viên đạp xe lên phía trước để tìm bạn. Đạp được một khoảng khá xa thì bất ngờ anh nghe thấy tiếng gậy lọc cọc từ phía sau và ngày một gần hơn:

- Vé số đây! Đài Cà Mau đây!

Anh quay lại và nhìn thấy một bà lão mắt mù, lưng còng như một dấu chấm hỏi. Trong tà áo nâu bợt bạt chi chít những đường may thô lậu. Đôi tay khẳng khiu đen sạm, da nhăn nheo đầy tàn nhang đang cầm một sấp vé số dày cộm. Lúc bấy giờ, trời đã trưa lắm rồi mà hình như bà chưa bán được bao nhiêu thì phải. Một vài con nhặng xanh đang đua nhau bâu lên mảnh lá chuối khô gói bánh tét người ta mới vứt, còn sót lại một lớp chất bầy nhầy. Vài nét chấm phá đó cũng đủ làm nên một bức tranh sinh hoạt tẻ nhạt, tiêu điều của khu chợ cóc nơi miền Tây sông nước.

Trong phút chốc, thời gian như ngưng đọng lại, anh bắt đầu nhìn về một cái gì đó thật xa xăm và mông lung như thể đang nhìn lại cuộc đời mình để chiêm nghiệm.

Nếu ngoại anh còn sống chắc ngoại anh cũng trạc tuổi bà lão mù này. Hình hài đã gắn bó với anh, với tuổi thơ của anh như hình với bóng cùng với những mẫu khoai mót ngoài ruộng, thơm mùi mủ khoai đã khô lại trên vết thương bị người ta cuốc đứt khi đào bới. Đó là một tuổi thơ toàn khoai, mì và không hề im lặng một chút nào nhưng ngọt ngào tình thương nơi vùng trũng Đồng Tháp Mười yêu dấu!

- Đài Cà Mau đây!

Tiếng rao như gần hơn của bà lão mù như lôi anh ra khỏi dòng hồi ức miên man đang trải dài trong tâm trí anh, đưa anh trở về với hiện tại. Anh biết rằng, cứ hễ bán được một vé thì bà lão kia sẽ lời được một ngàn đồng. Và hình như anh nghĩ đến một điều gì đó lung lắm.

Đoạn, anh cho tay vào túi quần – chiếc quần mà nó đã mài trên ghế nhà trường gần năm năm trời, móc ví ra. Nhưng rồi anh lại lưỡng lự, lại phân vân. Mười ngàn là tiền ăn cả ngày hôm nay của anh. Vỏn vẹn chỉ còn mười ngàn. Nội tâm của anh bắt đầu đấu tranh:

"Nếu.... thì hôm nay mình lấy gì mua thức ăn?......Hay là.... Mặc kệ bà ta đi...!". Nhưng rồi anh lại phân vân! Anh không đành lòng! Thế rồi anh gọi nhỏ:

- Bà ơi! Bán cho con một tờ đi bà! Vé nào cũng được!

Cọc....Cọc....Tiếng gậy khua dò đường và rồi bà lão dừng lại trước mặt anh, chìa bàn tay thô ráp và dường như đang run lên vì đói về phía anh:

- Đây cậu! – bà lão mù trao cho anh nguyên một xấp vé số. Vừa cầm xấp vé số trong tay, ngay lập tức anh đã đem trả lại cho bà lão.

- Dạ! Bà cho con gửi tiền.

- Bà xin! Bà cảm ơn! – bà lão lại chìa đôi bàn tay gầy về phía anh, để đón lấy xấp vé số và tờ 10.000 đồng. Đôi bàn tay gầy guộc ấy tựa như những nhánh cây khẳng khiu trụi lá của mùa thu đang run lên trong gió – những cơn gió se se lạnh của buổi đầu đông.

- Dạ..

Cuộc mua bán diễn ra và kết thúc tương đối chóng vánh, anh lại leo lên xe rồi đạp xe quay lại cửa hàng rau lúc nãy, nhanh chóng giả vờ cho tay vào túi rồi phân bua:

- Ấy chết! Con quên mang theo tiền rồi cô ơi! Chắc để bữa khác con mua bù lại cho cô vậy. Cô thông cảm cho con nghe! – anh phân minh kèm theo một nụ cười gượng gạo nhưng thật đôn hậu làm sao!

- Xì....Cái thằng.... – Cô ta xì một hơi và nguýt dài một cái sắc như nước.

Không đợi lâu, anh bèn đạp một mạch bỏ lại đằng sau cái nhìn theo đầy quở trách cùng lời chửi mắng:

- Thiệt là khùng quá!

Có ai biết rằng: thực ra anh chàng sinh viên kia chẳng rút một tờ nào trong xấp vé số dày cộm đó cả!!!?

Thiệu Hoàng

Popular Posts

- Copyright © Ai giàu nhất Việt Nam?- Powered by Blogger